Hóa ra ta cũng đã…già
Bao năm giờ mới nhận ra một điều:
“Thành công chưa được bao nhiêu
Ngẫm ra còn rất nhiều điều… chưa qua”
Từ khi ta được sinh ra
Trải qua bão táp, mưa sa cũng nhiều
Quê người, đất khách đã phiêu
Nếm bao vị đắng của điều không may.
Gia tài chỉ có bàn tay
Thêm chút nhiệt huyết, chút say với nghề
Cũng nhục nhã, cũng ê chề
Nhiều khi nản, muốn tìm về mẹ cha.
Sống trong một kiếp phù hoa
Người ta mới thấy, mình là thừa thôi
Sinh ra cũng một kiếp người
Thấy bao kẻ khóc, người cười…mà đau.
Nhìn đời, ta học thứ tha
Nhẹ buông tất cả, để mà… bình yên
Lặng nghe gió thoảng bên thềm
Lòng thôi day dứt, lòng thêm an hòa.
Đời người tựa ánh trăng tà
Lúc tròn, lúc khuyết, lúc nhòa bóng soi
Chẳng ai mãi mãi được ngôi
Cao sang hay thấp, cũng trôi một dòng.
Kiếp này ta học cõi lòng
Sống sao cho nhẹ, đừng mong hơn nhiều
Tiền tài, danh vọng là diều
Bay cao một chút, rồi chiều gió tan.
Nhìn người ta thấy bản thân
Kẻ cười, người khóc, muôn phần giống nhau
Bể khổ đâu chọn sắc màu
Ta chung dòng chảy, đau nào cũng qua.
Có khi ta ngỡ kiêu sa
Ngoảnh đầu mới thấy thật ra tầm thường
Cuộc đời là cõi vô thường
Hôm nay lộng lẫy, mai đường bụi bay.
Lòng người khó đoán đổi thay
Hôm qua là bạn, hôm nay xa rời
Hơn thua chấp một tiếng cười
Hỏi lòng liệu có thảnh thơi được nào?
Trăm năm một kiếp ngắn sao
Như mây phiêu lãng, như bao hạt sương
Thương nhau chớ để lòng vương
Hận thù chi lắm mà đường nặng mang.
Đời là một chuyến đò ngang
Ta đi, ai biết mấy ngàn bến sông
Khi vui xin hãy dốc lòng
Khi buồn cứ khóc, để xong kiếp người.
Giữa đời mộng mị chơi vơi
Ta gom yêu mến, để rời chốn đau
Bình yên là phút nhiệm màu
Biết vui khi được, biết đau vẫn cười.
Ngẩng đầu ngắm ánh sao trời
Chợt nghe lòng dặn, thôi đừng so đo
Đời là những phút nhỏ to
Ta còn hơi thở, là cho chính mình.
Học cho đi chẳng cầu vinh
Học yêu thương, học lòng mình bình an
Đường dài đâu biết bẽ bàng
Nhưng ta chọn sống dịu dàng, nghĩa nhân.
Trăm năm đâu dễ mấy lần
Được yêu, được sống, được gần người thân
Một mai nằm lại cõi trần
Ta còn giữ được bao lần thật tâm?
Hành trình này chẳng dài năm
Nhưng xin hãy sống như trăng soi đời
Dẫu đôi lúc chẳng rạng ngời
Cũng làm ánh sáng, giữa trời mịt mờ.
Ngẫm đi, rồi lại ngẫm ngờ
Ta là ai giữa bến bờ nhân gian
Có khi cuộc sống bình an
Không là thành tựu, mà ngàn tiếng thương.
Kết thúc một kiếp đời thường
Ta còn để lại con đường thiện tâm
Không hoa lệ, chẳng trầm ngâm
Chỉ là ánh sáng âm thầm, lung linh.
Mỹ Hạnh luôn sẵn sàng chào đón bạn với vô vàn điều thú vị! Khám phá ngay nhé: Tại đây
Nguồn ảnh: Hana Myhanh (ST & Edit)
Tags: doanh nhân, thành đạt, thành công, tạo động lực, myhanhus, hana myhanh, hana myhanh, myhanh, myhanhus, tạo động lực, thành công