Hãy tưởng tượng bạn đang cầm một hòn đá nóng bỏng trong tay—càng siết chặt, nỗi đau càng thiêu đốt. Oán hận cũng thế, nó chẳng làm tổn thương người khác, mà chỉ khiến lòng bạn rỉ máu.
Tha thứ không phải là hành động vị tha dành cho ai đó, mà là cách bạn tháo gỡ xiềng xích vô hình đang trói buộc tâm hồn mình. Bởi mang theo quá khứ như một gánh nặng, bạn đang đánh đổi hiện tại để trả giá cho lỗi lầm không phải của mình.
Hãy nghĩ về một cánh đồng cỏ khô. Nếu bạn cứ đốt đi đốt lại ngọn lửa giận dữ, đất đai sẽ cằn cỗi, chẳng bao giờ đâm chồi xanh non. Nhưng nếu dũng cảm dập tắt lửa, mưa xuân sẽ về, cỏ mới mọc lên từ tro tàn. Tha thứ là cơn mưa ấy; nó tưới mát vết thương và trao cho bạn cơ hội để hồi sinh.
Đừng nhầm lẫn giữa việc “tha thứ” và “chấp nhận”; bạn không cần biện hộ cho sai trái của người khác, chỉ cần ngừng trao quyền cho nỗi đau điều khiển cuộc đời mình.
Có một sự thật đau lòng: Kẻ khiến bạn tổn thương có thể đã bước tiếp, trong khi bạn vẫn đứng yên tại vũng lầy của ký ức. Nhà văn Maya Angelou từng nói: “Không thể dùng lòng căm ghét để xóa bỏ hận thù. Chỉ tình yêu mới làm được điều đó.”
Và tình yêu đầu tiên cần hướng đến chính là bản thân. “Tha thứ là cách bạn lấy lại quyền kiểm soát” – không phải để người kia “thoát tội”, mà để trái tim bạn không còn là nhà tù của quá khứ.
Hãy thử một lần viết những điều bạn muốn buông bỏ lên chiếc lá, rồi thả nó trôi theo dòng sông. Cảm giác nặng nề có thể chưa tan ngay, nhưng hãy tin rằng mỗi giọt nước đang mang theo oán giận ra biển lớn.
Bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, như cánh chim vừa thoát khỏi lồng son. Bởi tha thứ chính là đôi cánh, khi bạn dám buông tay, bầu trời tự do mới thực sự thuộc về bạn.
Đừng để ai đó sống mãi trong tâm trí bạn mà không trả tiền thuê. Hãy dọn dẹp căn phòng tâm hồn, mở cửa đón nắng mới. Rồi bạn sẽ hiểu: Tha thứ không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh của người dám yêu lấy chính mình đủ nhiều để… “ngừng đau”
Bài Viết & Ảnh : MyhanhUS