Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh giá, khi tôi lang thang trong khu rừng gần nhà sau những tháng ngày chìm trong khủng hoảng, cảm giác mất kết nối với công việc, những mối quan hệ rạn nứt, và nỗi cô đơn như một lớp sương dày đặc. Tôi bước đi dưới những tán cây trơ trụi, chân chạm vào lớp lá khô xào xạc, hơi thở phả ra thành làn khói trắng. Bầu trời xám xịt, nhưng đâu đó vẫn có vài tia nắng yếu ớt lọt qua kẽ lá, in những vệt sáng mờ ảo lên mặt đất.
Khoảnh khắc ập đến khi tôi dừng chân trước một gốc cây cổ thụ. Thân cây nứt nẻ, rễ bám chặt vào đất như những bàn tay gầy guộc. Tôi ngồi xuống, lưng tựa vào thân cây, mắt nhắm lại, cố gắng tĩnh tâm. Bỗng nhiên, một luồng gió ấm áp, khác hẳn cái lạnh cắt da, thổi qua, mang theo mùi hương nhẹ của đất ẩm và cỏ non. Tôi mở mắt: một tia nắng vàng rực rỡ, như được điều khiển, chiếu thẳng xuống gốc cây, bao trùm lấy tôi. Trong luồng sáng ấy, hàng trăm hạt bụi lấp lánh nhảy múa, tựa như vũ trụ thu nhỏ đang chuyển động.
Đột nhiên, tôi nghe tiếng thì thầm. Không phải bằng tai, mà là từ sâu thẳm trái tim, một cảm giác rõ ràng rằng “Con không đơn độc”. Nước mắt tôi ứa ra, không phải vì đau khổ, mà vì một niềm hân hoan kỳ lạ, như thể có ai đó đang ôm lấy tôi từ phía sau. Xung quanh, khu rừng bỗng sống động khác thường: tiếng chim hót vang lên từ đâu đó, một chú sóc nhỏ chạy qua, dừng lại nhìn tôi chằm chằm trước khi biến mất vào bụi cây. Tất cả như một bản hòa tấu hoàn hảo, mọi thứ đều liên kết, đều có nhịp điệu riêng mà tôi chưa từng thấu hiểu trước đây.
Khoảnh khắc ấy thay đổi tôi từ gốc rễ. Tôi nhận ra rằng, sự sống không chỉ là những gì ta nhìn thấy, mà còn là vô hình, là năng lượng kết nối vạn vật. Cái cây già nua kia, chú sóc bé nhỏ, hạt bụi lấp lánh… tất cả đều là một phần của “điều lớn lao” mà tôi không thể định nghĩa bằng ngôn từ. Nó khiến tôi ngừng đặt câu hỏi “Tại sao mình tồn tại?” và bắt đầu cảm nhận “Mình đang tồn tại, và đó là một phép màu”.
Từ đó, tôi học cách lắng nghe nhiều hơn, lắng nghe tiếng gió, lắng nghe nhịp tim mình đập hòa cùng nhịp thở của đất trời. Tôi không còn sợ hãi những ngày mây đen hay giông bão, vì biết rằng sau tất cả, luôn có một vòng tay vô hình nâng đỡ, dẫn lối. Đôi khi, tôi vẫn trở lại gốc cây ấy, không phải để tìm kiếm câu trả lời, mà để nhắc nhở bản thân: “Hãy tin vào phép nhiệm màu của sự hiện hữu”.
Cảm ơn Bạn đã đọc bài viết. Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn chia sẻ nội dung.
Bài Viết & Ảnh : MyhanhUS