CÂU HỎI SỐ 4: “ĐIỀU GÌ THỰC SỰ QUAN TRỌNG KHI MỌI THỨ PHÙ PHIẾM ĐỀU BIẾN MẤT?”
Khi cơn bão cuộc đời thổi bay những lớp vỏ hào nhoáng – tiền tài, địa vị, những lời khen ngợi rỗng tuếch – bạn sẽ thấy mình đứng trước tấm gương linh hồn. Đó là lúc những thứ tưởng chừng vô hình lại hiện rõ như chân lý: Tình yêu thương, sự bình an và những giây phút sống thật.
Hãy nghĩ về một ngọn núi lửa phun trào. Khi lớp tro bụi đã lắng xuống, thứ còn lại không phải những công trình nguy nga, mà là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng sự sống mới. Con người cũng vậy, khi mọi thứ phù phiếm tan biến, ta nhận ra giá trị đích thực nằm ở những gì ta trao đi, không phải những gì ta tích trữ. Một lời an ủi chân thành, một cái ôm ấm áp lúc đêm khuya, hay nỗi nhớ da diết về tiếng cười người thân… đó mới là thứ không bao giờ mục ruỗng.
Có một nghịch lý: Càng theo đuổi vật chất, ta càng xa rời hạnh phúc thực sự. Như nhà triết học Seneca từng nói: “Không phải những gì bạn sở hữu, mà những gì bạn yêu thương mới khiến bạn giàu có.” Khi tất cả biến mất, ta hiểu rằng hạnh phúc không phải thứ để nắm giữ, mà là cảm giác được thuộc về – thuộc về một mái ấm, một trái tim đồng điệu, hay đơn giản là thuộc về chính bản thân mình.
Hãy nhìn vào đôi mắt trẻ thơ. Chúng chẳng quan tâm bạn mặc váy hiệu hay áo rách, có xe sang hay đi bộ. Chúng chỉ nhìn thấy tình yêu thương qua ánh mắt, sự ấm áp qua cử chỉ. Trẻ con dạy ta bài học về bản chất của hạnh phúc: Nó nằm ở sự hiện diện, không phải sở hữu; ở sự kết nối, không phải so sánh.
Khi mọi thứ phù phiếm biến mất, bạn sẽ thấy mình trở về với những câu hỏi nguyên sơ: “Ta đã yêu thương đủ chưa? Đã sống trọn vẹn những phút giây mình có? Đã can đảm là chính mình dù thế giới muốn ta đóng vai?” Nhà văn Victor Frankl, người sống sót sau thảm họa Holocaust, viết: “Tất cả đều có thể lấy đi khỏi con người, trừ một thứ: Tự do lựa chọn thái độ sống.” Thứ quan trọng nhất chính là thứ không ai có thể tước đoạt – lòng trắc ẩn, niềm hy vọng, và khả năng tìm thấy ý nghĩa trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Hãy thử tắt điện thoại, bước ra khỏi những cuộc đua vô nghĩa, và lắng nghe tiếng thì thầm của trái tim. Bạn sẽ nghe thấy điều gì? Tiếng cười của mẹ cha năm xưa, hơi ấm bàn tay người yêu, hay cảm giác tự do khi hát nghêu ngao dưới mưa? Những thứ ấy mới là “của cải” thực sự – thứ vẫn tỏa sáng ngay cả khi bạn trắng tay.
Vì thế, đừng đợi đến lúc mất mát mới nhận ra điều quan trọng. Hãy sống như thể ngày mai mọi thứ phù phiếm sẽ tan biến. Bạn sẽ thấy mình ôm người thân chặt hơn, nói lời yêu thương nhiều hơn, và dừng lại để ngắm hoàng hôn mà không vướng bận những con số. Bởi cuối cùng, điều khiến ta hối tiếc không phải những gì ta không có, mà là những gì ta đã không dám sống… khi trái tim còn đập.
Cảm ơn Bạn đã đọc bài viết. Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn chia sẻ nội dung. Bài viết nằm trong Chuyên mục Tỉnh Thức – Bài 10 Câu Hỏi Tự Vấn “Đang Sống Hay Đang Tồn Tại?