“Bạn sợ thất bại hay sợ sẽ chết già?”  

CÂU HỎI SỐ 5: “BẠN SỢ THẤT BẠI HAY SỢ SẼ CHẾT GIÀ VỚI NHỮNG ƯỚC MƠ CHƯA DÁM THỰC HIỆN?”  

Thất bại chỉ là cơn mưa rào – ướt át nhưng nuôi dưỡng đất đai, còn nuối tiếc là sa mạc khô cằn mở rộng từng ngày trong tâm hồn. Bạn có dám chọn ướt đẫm để được tái sinh, hay chọn an toàn để rồi hóa thành cỗ máy rỉ sét?  

Hãy nghĩ về một con thuyền. Nó có thể chọn neo đậu mãi ở bến cũ để tránh bão tố, nhưng liệu người thủy thủ có thể kể câu chuyện nào ngoài mùi mốc của dây neo? Thất bại là vết xước trên thân tàu – minh chứng cho những hải trình dũng cảm, còn sự an toàn giả tạo là cơn bệnh âm thầm ăn mòn linh hồn phiêu lưu.  

Có một nghịch lý đáng sợ: Chúng ta thường lo sợ thất bại hơn cái chết tinh thần do bất động. Như hạt giống nằm im trong lòng đất, không dám nứt vỏ vì sợ bóng tối – nó không biết rằng, sự chết đã bắt đầu từ chính khoảnh khắc nó từ chối mọc lên. Nhà văn Anais Nin đã viết: “Cuộc đời co lại hay mở rộng tỷ lệ thuận với lòng dũng cảm của con người.”  

Bạn từng thấy một con chim sợ hãi không dám rời tổ? Nó sẽ chẳng bao giờ biết được mình có thể bay xa đến đâu. Những ước mơ không được thực hiện giống như đôi cánh bị buộc chặt – chúng không mất đi, mà gào thét trong im lặng, bào mòn bạn từng chút một. Thất bại dẫu đau, nhưng ít nhất nó cho bạn quyền được thở, tồn tại và thử lại.  

Hãy nhìn những vì sao. Chúng không ngừng nổ tung, va chạm, biến mất – chỉ để tái sinh thành thứ ánh sáng mới. Vũ trụ dạy ta rằng “sai lầm” cũng là một dạng sáng tạo. Nếu Van Gogh sợ vẽ xấu, thế giới đã mất đi những bầu trời xoáy tít đầy máu và nước mắt. Nếu J.K. Rowling sợ bị từ chối, Harry Potter mãi chỉ là bản thảo mốc meo trong vali.  

Sợ thất bại là bản năng, nhưng nuôi dưỡng nỗi sợ ấy là tự án phạt mình. Trong khi đó, chết già với ước mơ chưa thực hiện là bản án tử hình cho một đời chưa từng sống. Bạn muốn trên bia mộ mình ghi dòng chữ “Đã tồn tại” hay “Đã dám sống”?  

Hãy thử một lần đối diện với gương và hỏi bản thân: “Điều gì đáng sợ hơn – một vết sẹo trên đường đời, hay một trái tim nguyên vẹn nhưng đóng băng?” Rồi bạn sẽ hiểu: Thà làm kẻ mộng mơ dính đầy bùn đất còn hơn làm bức tượng vàng vô hồn.  

Vì thế, đừng để nỗi sợ hão huyền đánh cắp quyền được vấp ngã của bạn. Hãy bước đi – dẫu biết có thể té đau – bởi tồi tệ nhất không phải là thất bại, mà là cảm giác tiếc nuối sẽ thiêu đốt bạn mỗi đêm… khi mặt trời của tuổi trẻ đã tắt.

Cảm ơn Bạn đã đọc bài viết. Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn chia sẻ nội dung. Bài viết nằm trong Chuyên mục  Tỉnh Thức – Bài 10 Câu Hỏi Tự Vấn “Đang Sống Hay Đang Tồn Tại?

Bài Viết & Ảnh : MyhanhUS   

#thức tỉnh tâm linh  #thức tỉnh nội tâm  #sống có ý thức #thấu hiểu bản thân #yêu thương bản thân  #tự vấn thì thầm #chạm đến bình yên #MyhanhUS

Lên đầu trang