CÂU HỎI SỐ 9: “BẠN ĐÃ BAO GIỜ THỰC SỰ LẮNG NGHE TIẾNG NÓI BÊN TRONG MÌNH?”
Có một tiếng thì thầm luôn hiện diện – như gió luồn qua kẽ lá, như mạch nước ngầm chảy dưới lòng đất khô cằn. Bạn có nghe thấy không? Tiếng nói ấy không hét lên, không van nài, mà chỉ rung lên nhè nhẹ mỗi khi bạn dừng lại giữa dòng đời hối hả. Nó hỏi: “Liệu ta đang sống hay chỉ tồn tại?”, “Điều này có xứng đáng với trái tim ta?”…
Hãy nghĩ về đại dương. Trên mặt biển, sóng xô ầm ĩ – đó là những toan tính, áp lực, kỳ vọng. Nhưng sâu thẳm dưới đáy, cả đại dương là một khối tĩnh lặng. Tiếng nói bên trong chính là vùng nước sâu ấy – nơi chứa đựng chân lý nguyên sơ, thứ không thể bị xáo trộn bởi bão tố phù phiếm. Khi bạn dám lặn xuống, bạn sẽ gặp phiên bản nguyên vẹn nhất của chính mình – không vỏ bọc, không dối trá.
Có một nghịch lý đáng sợ: Chúng ta dành cả đời lắng nghe thế giới, nhưng lại bịt tai trước tiếng gọi của linh hồn. Bạn sợ những gì nó sẽ nói – sợ phải thừa nhận mình đang lạc lối, sợ phải thay đổi, sợ phải đối mặt với khát khao thật sự. Nhà văn Kafka từng viết: “Bạn không cần rời khỏi phòng. Cứ ngồi yên và lắng nghe. Đừng chỉ lắng nghe bằng tai, mà hãy lắng nghe bằng sự im lặng.” Im lặng chính là ngôn ngữ của nội tâm – chỉ khi tắt đi tiếng ồn bên ngoài, bạn mới nghe được điều trái tim muốn thổ lộ.
Hãy nhìn cây cổ thụ. Nó không vội vã, không tranh giành ánh nắng với ai, chỉ đứng đó và lớn lên theo nhịp rễ chạm đất. Tiếng nói bên trong cũng dịu dàng như thế – kiên nhẫn chờ bạn dừng lại, chạm vào nỗi cô đơn, và nhận ra mình chưa bao giờ thực sự ở một mình. Nó nhắc bạn nhớ về đứa trẻ từng mơ ước hái sao trời, về con người muốn viết thơ giữa chợ đời náo nhiệt…
Đừng để đến khi trái tim lên tiếng bằng những cơn đau – bệnh tật, trầm cảm, hoặc cảm giác trống rỗng. Hãy đối thoại với chính mình như với người yêu thương nhất: Lắng nghe mà không phán xét, ôm ấp mà không điều kiện. Bạn sẽ thấy mình chẳng cần tìm câu trả lời ở đâu xa – mọi thứ đã được khắc ghi trong từng tế bào, như lời thì thầm của vũ trụ gửi gắm qua hơi thở.
Rồi một ngày, khi bạn dám sống thật với tiếng gọi ấy, cả thế giới sẽ hóa thành bản nhạc. Bạn không còn là kẻ lạc loài, mà là nhạc trưởng của chính cuộc đời mình – nơi mỗi nốt trầm, nốt cao đều hòa điệu cùng nhịp đập trái tim. Và bạn sẽ hiểu: Lắng nghe bên trong không phải tự kỷ, mà là cách ta kết nối với vũ trụ bao la…
Cảm ơn Bạn đã đọc bài viết. Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn chia sẻ nội dung. Bài viết nằm trong Chuyên mục Tỉnh Thức – Bài 10 Câu Hỏi Tự Vấn “Đang Sống Hay Đang Tồn Tại?