Tự yêu thương chưa bao giờ là một hành động ích kỷ – đó là cách ta trân trọng phép màu mang tên “sự tồn tại” của chính mình. Bạn không cần trở thành ánh trăng soi đường cho người khác để được ngắm nhìn, cũng không cần biến mình thành đóa hoa lạ để được nâng niu. “Giá trị của bạn nằm ở việc bạn là chính mình”, với những vết nứt, góc cạnh, và màu sắc riêng. Như hạt cát giữa sa mạc mênh mông, dù nhỏ bé nhưng góp phần tạo nên cả một thế giới.
Hãy nhìn những cây cổ thụ sừng sững giữa rừng già. Chúng chẳng cố gắng uốn mình theo gió hay tỏa bóng mát để được khen ngợi. Chúng đứng đó, kiên định và rạng rỡ, bởi sự sống trong chúng đã là một lời khẳng định.
Con người cũng vậy, “yêu bản thân là gốc rễ để tỏa hương ra thế giới”. Khi bạn ngừng đặt điều kiện cho tình yêu: “phải hoàn hảo”, “phải hy sinh”, “phải được công nhận”; bạn mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp của lòng tự trọng.
Có một nghịch lý: Chúng ta dễ dàng ôm lấy vết thương của người khác nhưng lại khắt khe với những vụn vỡ của chính mình.
Nhà văn Rupi Kaur từng viết: “Làm sao tôi yêu người khác nếu không thể yêu nơi tôi sinh ra?” ý nơi ấy chính là tâm hồn và thể xác bạn đang tồn tại. Những lời tự phán xét, so sánh hay mặc cảm… chỉ là xiềng xích do chính ta tạo ra. “Tha thứ cho bản thân không phải là yếu đuối, mà là can đảm để sống trọn vẹn.”
Hãy thử một lần đối diện với gương và nói: “Cảm ơn vì đã luôn cố gắng.”
Bạn sẽ thấy trái tim mình mềm lại, như đất đai được tưới mát sau cơn hạn hán. Bởi tình yêu đích thực không cần lý do, bạn xứng đáng chỉ đơn giản vì bạn: “đang thở, đang hiện hữu”. Như mặt trời không cần lý do để tỏa sáng, như biển cả không cần lý do để vỗ về bờ cát.
Đừng chờ ai đó trao cho bạn hoa hồng. Hãy tự tay vun trồng khu vườn trong chính mình; nuôi dưỡng lòng trắc ẩn, chấp nhận những điều không hoàn hảo, và ăn mừng từng bước tiến nhỏ.
Rồi một ngày, bạn sẽ hiểu: khi yêu bản thân, bạn đang trao cho thế giới món quà quý giá nhất—một con người nguyên vẹn, tỏa sáng và tự do.
Bài Viết & Ảnh : MyhanhUS