Đời chật chội khiến lòng ta .. sống hẹp,
Đường quanh co nên nhân thế quanh co?
Ngày nắng hạ biến ta thành sa mạc
Ngó đau thương.. hồn vô cảm, ơ thờ..
Tôi không đợi mong, anh luôn hoàn hảo
Vì chính mình đã toàn vẹn gì đâu!
Chỉ xin thắp trong trái tim hoài bão
Sống trên đời ý nghĩa.. biết thương nhau.
Sẽ sai sót nếu nghĩ mình luôn đúng
Và mọi người ai nấy cũng đều sai.
Người biết sống, sống giữa nghìn khác biệt
Vẫn nhìn nhau, thông cảm, biết quan hoài.
Trong bóng tối ta vẫn nhiều cố tật
Chớm buông lời.. liền nghĩ đến tự thân
Ai cũng có những niềm riêng, bí mật
Để cho yên, thì khoảng cách thêm gần.
Lòng như nắng trải đều, không một phía
Hồn như mưa, mưa khắp cả ngàn phương
Tình như gió, gió tỏa về muôn hướng
Sống như là.. không cố chấp. Yêu thương…
Cảm xúc sau khi đọc bài thơ
Bài thơ như một lời tự sự đầy chiêm nghiệm, vừa chua xót lại vừa ấm áp, như một bàn tay chạm vào những góc khuất nhất của tâm hồn người đọc. Mở đầu bằng những hình ảnh đầy ám ảnh – “đời chật chội”, “đường quanh co”, “hồn vô cảm” – tác giả vẽ nên một thế giới khắc nghiệt, nơi con người dễ dàng trở nên nhỏ bé, hoài nghi, và lạnh lùng. Nhưng ngay sau đó, bài thơ chuyển mình thành một lời thức tỉnh dịu dàng mà sâu sắc: “Sống trên đời ý nghĩa… biết thương nhau”.
Điều khiến bài thơ lay động chính là sự chấp nhận những khiếm khuyết của con người. Tác giả không đòi hỏi sự hoàn hảo, mà nhắc nhở ta rằng chính sự không hoàn hảo ấy mới kết nối chúng ta: “Vì chính mình đã toàn vẹn gì đâu!”. Những câu thơ về sai lầm, khác biệt, và bí mật như những mảnh ghép của cuộc sống, dạy ta bài học về lòng bao dung – không phải thứ bao dung cao cả, mà là thứ bao dung giản dị, xuất phát từ sự thấu hiểu chính mình.
Hình ảnh “nắng trải đều”, “mưa khắp ngàn phương”, “gió tỏa muôn hướng” gợi lên một tình yêu không điều kiện, không bó hẹp, không vị kỷ. Đó là cách sống “không cố chấp” – buông bỏ định kiến, mở lòng đón nhận những điều không như ý, và tìm thấy hạnh phúc trong sự cho đi.
Kết thúc bài thơ, người đọc như được tắm trong một cảm giác nhẹ nhõm. Dù cuộc đời có “chật chội”, dù con người có “quanh co”, thì vẫn luôn có một lối thoát: yêu thương. Không phải thứ tình yêu lớn lao, mà là thứ tình yêu bắt đầu từ sự chân thành, từ những “khoảng cách gần” được vun đắp bằng sự cảm thông.
Bài thơ không chỉ là lời tự nhủ, mà còn là thông điệp gửi đến nhân gian: Sống là học cách ôm lấy những mâu thuẫn, là dám thừa nhận mình không toàn vẹn, và vẫn tiếp tục “thắp hoài bão” giữa một thế giới đầy rạn nứt. Đọc xong, ta thấy lòng mình lắng lại, như tìm thấy một người bạn đồng hành trong hành trình gai góc nhưng đẹp đẽ mang tên làm người.
Thực hiện bởi MyhanhUS. Bài Thơ được sưu tầm từ Internet.