Mọi thứ trên đời đều có thể bán mua
Miễn là nó được đem ra định giá
Nhưng niềm tin thì sẽ không, con ạ
Chưa thấy ai mua được thứ đó bằng tiền
Đạo đức là điều con cần học đầu tiên
Nhân phẩm của con người là đắt nhất
Khi mọi thứ tinh hoa đều đánh mất
Giá trị con người không đáng giá một xu
Thế gian này không có kẻ nào ngu
Để có thể cho ai lừa dối cả
Hãy luôn tin cuộc đời còn nhân quả
Có kẻ ác nào thoát khỏi lưới trời đâu?
Những con người luôn biết trước biết sau
Sẽ có được những tháng ngày hạnh phúc
Tâm bình yên dù cuộc đời cơ cực
Trong gian nan vẫn nở những nụ cười
Còn kẻ tham lam gian dối ở trên đời
Sớm hay muộn cũng nhận về trái đắng
Con hãy nhớ chỉ những người ngay thẳng
Mới đáng cho ta cung kính, tin yêu
Việc thiện lương đâu quan trọng ít nhiều
Biết san sẻ đã là điều đáng quý
Không cần phải cho đi trăm ngàn tỷ
Mới được gọi là người tốt đâu con!
Thứ cho đi là thứ sẽ luôn còn
Trao hạnh phúc sẽ nhận về hạnh phúc
Đừng nghĩ việc mình nghèo mà tủi nhục
Kẻ tham ô, tù tội… đáng khinh hơn
Hãy cứ giản đơn mà sống nghe con
Không hối tiếc hay hận thù oán trách
Đón nhận những gian nan và thử thách
Sau đám mây đen là tia nắng mặt trời
Cuộc đời luôn có nhân quả con ơi
Chỉ cần gắng làm một người tử tế!
Cảm xúc sau khi đọc bài thơ
Bài thơ như một lời tâm tình đầy trải nghiệm, vừa chân thành vừa sâu sắc, khiến trái tim người đọc không khỏi bồi hồi. Từng câu thơ mộc mạc nhưng chứa đựng những triết lý sống đắt giá, như một người cha, người mẹ dành tặng cho đứa con thân yêu những bài học làm người quý giá nhất.
Ngay từ những dòng đầu tiên, tác giả đã khẳng định một chân lý: “Niềm tin không thể mua bằng tiền”. Trong một thế giới mà mọi thứ dường như có thể định giá, có thể mua bán, thì nhân phẩm, đạo đức, lòng chính trực mới là thứ “đắt nhất”, là giá trị cốt lõi làm nên con người. Câu thơ “Khi mọi thứ tinh hoa đều đánh mất / Giá trị con người không đáng giá một xu” như một hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở ta đừng đánh đổi nhân cách vì những thứ phù phiếm.
Bài thơ còn là lời khẳng định mạnh mẽ về luật nhân quả – “Có kẻ ác nào thoát khỏi lưới trời đâu?”. Tác giả không chỉ dạy con tránh xa sự gian dối, tham lam, mà còn chỉ ra rằng hạnh phúc thực sự nằm ở một tâm hồn ngay thẳng, biết “san sẻ” dù chỉ là những điều nhỏ bé. Câu “Thứ cho đi là thứ sẽ luôn còn” thật giản dị mà thấm thía, như một minh chứng cho quy luật nhân duyên của cuộc đời: trao đi yêu thương, ắt sẽ nhận lại bình an.
Điều xúc động nhất là thái độ sống mà bài thơ gửi gắm: “Hãy cứ giản đơn mà sống”, không oán trách, không hối tiếc, dũng cảm đón nhận thử thách với niềm tin “sau đám mây đen là tia nắng mặt trời”. Lời nhắn nhủ cuối “Chỉ cần gắng làm một người tử tế!” như một tuyên ngôn sống, khép lại bài thơ bằng sự ấm áp và hy vọng.
Đọc xong, ta thấy lòng mình lắng lại, như được tiếp thêm sức mạnh để sống chân thành hơn, bao dung hơn. Bài thơ không chỉ dành cho “con”, mà còn cho tất cả chúng ta – những người đang giữa dòng đời xô bồ, đôi khi lạc lối. Nó nhắc nhở rằng, dù thế gian có bon chen, “tử tế” vẫn là lựa chọn đáng giá nhất, và “nhân quả” luôn là người thầy công bằng nhất. Một bài thơ đẹp về nhân cách, đẹp về tâm hồn!
Thực hiện bởi MyhanhUS. Bài thơ sưu tầm từ Internet.
Bạn có thể quan tâm