Đời người tựa dòng sông, có khúc quanh bất ngờ, có thác ghềnh chắn ngang. Những cánh cửa khép lại đôi khi là cách vũ trụ gửi gắm thông điệp: “Hãy tin vào điều chưa thấy, bởi những gì đang chờ đợi còn rộng lớn hơn những gì đã qua.” Nếu cứ đứng tần ngần trước cánh cửa cũ, ta sẽ lỡ mất ánh nắng đang rọi sáng lối đi khác.
Hãy nghĩ về những con đường trong rừng sâu. Một lối mòn đột ngột bị cây đổ che lấp, buộc người lữ hành phải tìm hướng khác. Biết đâu, chính sự thay đổi ấy lại dẫn họ đến thác nước hùng vĩ hay đồng hoa bạt ngàn mà trước giờ chưa ai khám phá? Cuộc sống luôn ưu ái những ai dám bước đi, dẫu bước chân đầu tiên có chông chênh.
Đừng sợ những điều chưa biết. Như hạt giống không thể nảy mầm nếu cứ ôm khư khư lớp vỏ an toàn, con người cũng không thể trưởng thành nếu mãi níu giữ vùng đất quen thuộc.
Nhà triết học Seneca từng nói: “Mọi khởi đầu mới đều đến từ sự kết thúc của một khởi đầu cũ.” Cánh cửa đóng không phải để trừng phạt bạn, mà để bảo vệ bạn khỏi những lựa chọn không phù hợp, và dành sức lực cho hành trình xứng đáng hơn.
Có những lúc, mất mát khiến ta nghẹn lòng, nhưng hãy nhớ rằng: Trái tim con người có sức mạnh tái sinh diệu kỳ.
Một tình yêu tan vỡ có thể mở ra cơ hội hiểu bản thân sâu sắc hơn, một công việc mất đi có thể là bước đệm để ta theo đuổi đam mê thực sự. Đôi khi, vũ trụ cất đi thứ ta tưởng là “tất cả” chỉ để nhắc nhở: “Ngươi còn mạnh mẽ hơn cả những gì ngươi nghĩ.”
Hãy thử một lần ngước nhìn lên trời sau cơn mưa. Những đám mây đen dù dày đặc đến đâu cũng phải nhường chỗ cho cầu vồng rực rỡ. Đừng để nỗi sợ “không còn gì” làm lu mờ hy vọng. Bởi khi một cánh cửa đóng lại, cả thế giới đang thì thầm với bạn: “Hãy đi đi, phía trước có điều kỳ diệu…”
Bài Viết & Ảnh : MyhanhUS