Cuộc sống là một hành trình với nhiều cung bậc cảm xúc, và đôi khi, chúng ta không thể tránh khỏi những tổn thương. Có những vết thương chỉ thoáng qua như một cơn gió nhẹ, nhưng cũng có những nỗi đau in hằn sâu trong tâm hồn, khiến ta chênh vênh giữa những ngày dài vô định. Tuy nhiên, điều quan trọng cần nhớ là không có vết thương nào mãi mãi. Mọi đau đớn rồi cũng sẽ qua, chỉ cần ta đủ kiên nhẫn và dịu dàng với chính mình trong quá trình chữa lành.
Hãy hình dung một vết cắt trên da. Ban đầu, nó đau rát và nhức nhối. Nhưng theo thời gian, với sự chăm sóc, vết thương sẽ se lại, lành lặn và trở thành một vết sẹo – một dấu ấn của những gì ta đã trải qua, nhưng không còn làm ta đau nữa. Tâm hồn con người cũng vậy. Khi ta bị tổn thương, ta có thể cảm thấy mất mát, trống rỗng, thậm chí tưởng chừng như không thể đứng dậy. Nhưng thực tế, cơ chế tự chữa lành bên trong mỗi người luôn hoạt động, chỉ cần ta cho bản thân thời gian và không gây thêm áp lực.
Sự dịu dàng với chính mình là một điều quan trọng trong quá trình hồi phục. Đừng tự trách móc bản thân vì đã đau, đã buồn, hay đã vấp ngã. Nỗi đau không làm bạn yếu đuối, mà chính sự chối bỏ cảm xúc của mình mới khiến bạn mỏi mệt. Hãy cho phép bản thân được khóc, được nghỉ ngơi, được chậm lại nếu cần. Đừng vội vàng ép bản thân phải quên đi hay phải trở nên mạnh mẽ ngay lập tức. Mọi thứ đều có một nhịp độ riêng, và quá trình chữa lành cũng vậy.
Tin rằng bạn sẽ vượt qua tất cả. Ngày hôm nay có thể bạn thấy mình yếu đuối, nhưng ngày mai, ánh sáng sẽ dần len lỏi qua những kẽ hở trong trái tim bạn. Bạn không cần phải biết chính xác khi nào vết thương sẽ lành, chỉ cần tin rằng nó sẽ lành. Và trong hành trình đó, hãy yêu thương bản thân như cách bạn yêu thương một người thân yêu đang cần được vỗ về.
Bài Viết & Ảnh : MyhanhUS